2021 đánh dấu lại hơn 5 năm khởi nghiệp cùng Base. Tôi không dám hồi tưởng về quãng đường đã đi qua vì có cảm giác nó như là câu chuyện của 15 năm trước vậy. Nhưng có 3 món đồ biểu tượng của tôi mang theo suốt hành trình chưa bao giờ bỏ ra một ngày nào: Đôi giày, Cây bút chì, và Cốc cafe.
ĐÔI GIÀY - Ngày xưa gặp anh Hùng Phạm (Founder & Base) thú thật là cũng chả biết ổng định làm gì. Chỉ thấy bảo rằng anh muốn làm một sản phẩm world-class để người Việt Nam được ngẩng cao đầu .... (đoạn sau thì không nhớ gì nữa). Đúng thứ mình tìm nên dại khờ về sắm ngay “Đôi giày” mới. Nghĩ đơn giản là chọn một con đường mà chưa ai đi thì chắc “Đôi giày” là quan trọng nhất. Để nhỡ đâu đường có khó đi quá mà đôi chân không bị rộp thì vẫn còn đi được tiếp. Sau này mới thấy may thật, ngày đó không mang theo giày thì giữa đường nhẫm phải gai hoặc đá nhọn chắc toang. Vinh quang chưa thấy đâu nhưng khó khăn vậy chắc bỏ cuộc lâu rồi.
CÂY BÚT CHÌ - Cũng chỉ vì lỡ đi con đường khó, ai cũng gàn, ai cũng can. Nên đi đâu cũng phải mang theo cây bút chì và ít mẩu giấy. Trước là để ghi lại hành trình, sau là để tính toán mỗi khi gặp khó khăn. Đấy là phỏng vậy chứ thực tế từ lúc cầm Bút chì thì toàn dùng để vẽ. Khi nào khó quá hoặc không biết đi đâu thì lại lấy bút để nguệch ngoạc ra những viễn cảnh tươi đẹp. Lúc đầu vẽ chưa đẹp lắm nhưng may trên đường gặp cụ Dũng Trọc (Founder of MOG Vietnam) có lớp chuyên dạy vẽ nên ghé qua học tí nghề. Ai ngờ sau đó vẽ đẹp lên trông thấy anh em ai xem cũng khen. Từ đấy trở đi làm gì mình cũng vẽ, đói thì vẽ đồ ăn, tắc thì vẽ đường đi, mệt thì vẽ sông hồ, chán thì vẽ cây cỏ hoa bướm. Túm lại là thiếu gì thì vẽ đấy. Cũng may là có món này nên anh em đi đường khó không nản, ai cũng vui vẻ hừng hực khí thế. Đường đã khó rồi mà còn... không biết làm gì thì đúng là ngoài khó còn chán cùng cực.
CỐC CAFE - Ngoài việc ăn uống, ngủ nghỉ thì trong 5 năm qua không ngày nào mà mình không uống Cafe. Ban đầu uống để nhắc nhở rằng lúc nào cũng cần tỉnh táo, tập trung và không được lơ là. Sau này mới ngộ ra là Cafe còn giúp mình rèn luyện “vị đắng”. Nếu ai đã từng uống Cafe đen, đặc biệt là hạt Robusta của Việt Nam thì sẽ biết rõ nó đắng như thế nào. Và thường là đa phần mọi người uống cafe sẽ “Give up” việc tận hưởng nó sau một vài giây đầu tiên. Cũng chính vì vậy mà phần ngon & ngọt nhất của Cafe lại bị tuột đi trong sự ruồng bỏ. Mình được giác ngộ sự ngọt của Cafe trong một lần 3 4 năm trước được thưởng thức ly Pour Over by V60. Sau này vì biết hóa ra bản chất Cafe nó có vị ngọt nên mình uống các thể loại cafe thường vượt qua đoạn đắng ngắt một cách nhanh chóng để tận hưởng sự ngọt dịu đằng sau. Luyện một thời gian quen dần nên đi đường không còn thấy khổ nữa vì biết là “Khổ trước thì Sướng sau”. Đấy hóa ra đi con đường này không chỉ Khó, chỉ Chán mà còn Khổ nữa.
Đó là 3 người bạn của mình trong suốt hành trình hơn 5 năm qua. Nói một cách bớt sến súa là vậy nhưng thực ra ĐÔI GIÀY là Niềm tin bất diệt, CÂY BÚT CHÌ là sự cải tiến và sáng tạo, còn CỐC CAFE là khả năng vượt khó, chịu khổ. Hành trình đã qua thật đáng khắc ghi với muôn vàn bài học nhưng cũng nhiều điều tự hào. Base chinh phục được những cột mốc lớn, lớn đến mức trước đây chưa từng nghĩ. Và chắc chắc con đường 5 năm tới còn nhiều giấc mơ cũng cần được viết lại: Make in Vietnam, Go IPO, Empower Enterprises & Make the world better.
Chúng tôi lại tiếp tục khởi hành
Với niềm tin ngây dại, đặc quánh
Như những ngày đầu của tinh khôi
Nắng, gió cứ vậy mà sôi nổi
Vì chúng tôi biết
Cứ đi mãi đi riết
Như những giọt mưa rơi
Cứ rơi mãi rơi mãi
Rồi cũng sẽ vỡ ra
Chỉ mong nơi mặt đất khô cằn sẽ nở hoa.
(4 câu cuối mượn của anh Đen Vâu vì thực sự chưa nghĩa ra được hình ảnh nào đẹp hơn vậy)